Đốt trầm thơm nhớ hương khói quê nhà
Sáng hôm bữa ông xã thức dậy sau mình, ảnh đi ra ban công thấy mình đang loay hoay trồng cây, phơi trầm, cắm hoa này nọ. Cái ảnh hỏi: Sao em làm cả ngày mà hông chịu ngồi nghỉ ngơi gì hết, từ 4 giờ sáng tới 10 giờ đêm luôn vậy?
Mình vẫn loay hoay đốt thử mớ trầm thơm thơm do Sư Cô trên Buôn Ma Thuột mới gửi xuống và nói:
- Dạo này dịch nè, trầm mau hết lắm. Bà con thích sử dụng trầm cho ấm cúng buổi chiều tà, do bà con cũng không sử dụng máy lạnh nhiều nữa nên trầm rất thích hợp, mình bán nhiều nên mau hết hàng. Mà anh nè, chiều tối chừng 6-7 giờ á, họ nói là đốt tí trầm lên là gia đình thấy ấm cúng, vui vẻ và gần gũi nhau lắm. Đố anh biết tại sao!
Anh nói: Sao zẫy nhỉ? Mà em ngước nhìn lên anh cái coi, sao cứ cặm cặm cụi cụi hoài vậy?
Mình ngẩng mặt lên, ảnh nói tiếp: Cười cái coi, dễ thương quá hà, chụp cho em tấm hình nè! Rắc! Rắc!
- Chà, khoái quá. Vậy để em nói cho anh nghe tại sao nha. Nhớ hồi đó ở quê em, ông ngoại em hay đốt cỏ khô, rác lá khô của cây mận, cây mít trước sân nhà á, rồi hun khói mỗi buổi nghe thơm cả xóm luôn. Chị em nhà em vừa chạy nhảy tung tăng chơi ngoài sân vừa được nghe mùi khói giống giống mùi này nè. Nên chiều tối mà đốt một nén trầm trong nhà sẽ tạo cho gia đình mình cảm giác an toàn và ấm cúng như hồi xưa vậy! Con cái mình cũng có cảm giác bình yên khi mình bình yên, chứ ở Sài Gòn này đâu có rác lá với cỏ khô đâu mà đốt!
Chuyện là như vậy, Tú Anh chúc cả nhà mình ngon giấc ạ!
(23/08/2021 - Sài Gòn mùa dịch)