Bước chân vững chãi và an vui
Bạn có thể bước một bước, tiếp xúc sâu sắc với mặt đất và thiết lập thân tâm trong giây phút hiện tại. Đã về đã tới, bây giờ và ở đây. Bạn không cần cố gắng gì cả. Chân bạn tiếp xúc với mặt đất một cách chánh niệm. Bạn đã thật sự “về” với giây phút hiện tại, bây giờ và ở đây. Và tự nhiên bạn có tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ một dự án, lo lắng, mong chờ nào. Bạn hoàn toàn có mặt, ý thức mình đang còn sống và đang tiếp xúc với mặt đất.
Khi đi thiền một mình, bạn có thể thử thực tập như sau: Thở vào, bước một bước và chú tâm hoàn toàn vào lòng bàn chân của mình. Nếu bạn chưa “về” được một trăm phần trăm thì đừng bước bước nào nữa cả. Bạn có thể xài lớn thì giờ như vậy. Khi nào chắc chắn mình đã về được một trăm phần trăm với giây phút hiện tại bây giờ và ở đây, tiếp xúc được với thực tại một cách sâu sắc thì bạn hãy mỉm cười và bước đi bước kế tiếp. Đi như vậy, bạn sẽ in lên mặt đất sự vững chãi, thảnh thơi và niềm an vui của bạn. Bàn chân của bạn như một con dấu của vị quốc vương. Khi đóng dấu lên một loại giấy tờ nào, con dấu sẽ làm cho giấy tờ đó trở nên quan trọng. Con dấu làm nên một dấu ấn. Nhìn vào dấu chân của mình, chúng ta thấy gì? Chúng ta thấy dấu ấn của tự do, dấu ấn của vững chãi, dấu ấn của hạnh phúc, dấu ấn của sự sống. Tôi tin chắc là bạn có khả năng bước được một bước như thế bởi vì trong bạn có Bụt, gọi là Phật tánh, có khả năng ý thức những gì đang xảy ra. Cái đang xảy ra là: “Tôi đang còn sống, tôi đang bước đi.” Là con người, con người có ý thức, chúng ta phải có khả năng làm được điều này. Trong mỗi chúng ta ai cũng có Bụt trong tự thân mình, chúng ta hãy để cho Bụt đi.
Khi nào gặp khó khăn, bạn hãy bước qua một bên và mời Bụt làm thay cho mình. Bụt có trong bạn. Điều này luôn luôn có hiệu quả trong mọi tình huống. Như khi gặp sự cố trên máy vi tính mà ta không thể sửa chữa được, có một người anh giỏi về máy tính đi tới và nói: “Em ngồi qua một bên, anh làm cho.” Ngay khi anh mình vừa ngồi xuống thì mọi thứ đều ổn thỏa. Tất cả đều giống như vậy. Khi gặp khó khăn, mình bước lui một bước, để Bụt làm cho mình. Rất đơn giản! Mình phải có niềm tin nơi Bụt trong tự thân của mình và hãy để cho Bụt đi, hãy để cho người thân của mình đi.
Khi đi, bạn đi cho ai? Có thể bạn đi để đến một nơi nào đó, nhưng đồng thời bạn cũng có thể đi như một sự hiến tặng. Bạn có thể đi cho ba mẹ, cho ông bà. Ba mẹ và ông bà ta có thể không biết được cách đi trong chánh niệm. Tổ tiên của mình có thể sống cả đời mà không có cơ hội để đi những bước chân hạnh phúc và an lạc, không biết thiết lập thân tâm trong giây phút hiện tại. Đây là điều đáng tiếc mà chúng ta không nên lập lại.
Bạn có thể đi bằng đôi chân của mẹ. Mẹ thật tội nghiệp, mẹ không có nhiều cơ hội để đi như thế. Bạn có thể nói: “Mẹ ơi, mẹ đi với con nghe mẹ!” và bạn đi với mẹ. Trái tim của bạn sẽ tràn đầy tình thương. Bạn có tự do, và đồng thời bạn cũng giúp cho mẹ tự do. Bởi vì sự thật là mẹ bạn đang có trong bạn, có trong mỗi tế bào của cơ thể bạn. Ba của bạn cũng hoàn toàn có mặt trong mỗi tế bào cơ thể của bạn. Bạn có thể nói: “Ba ơi, ba đi với con ba nhé”, ngay lúc đó bạn sẽ đi với đôi chân của ba. Rất mầu nhiệm và lý thú. Tôi đảm bảo với bạn là điều đó không khó. Bạn không cần phải đấu tranh, hay gồng mình lên để làm điều này, chỉ cần ý thức thôi thì mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Sau khi có thể đi cho người mình thương, bạn cũng có thể đi cho người đã gây khổ đau cho mình. Những người này không có hạnh phúc. Họ không có đủ tình thương cho họ và cho những người khác. Họ đã gây khổ đau cho bạn. Nhưng rồi sẽ có lúc bạn có thể đi cho họ. Đi như thế mình trở thành Bụt, trở thành Bồ Tát với đầy tình thương yêu, hiểu biết và từ bi.
(Thầy Thích Nhất Hạnh)