Ở cho yên ổn, ngồi cho vững vàng
Nếu bạn đứng không yên và ngồi không vững là tại vì bạn không an trú được trong cái bây giờ. Bạn phải biết cái bây giờ là cái chắc thật nhất, là cái nền tảng. Để ý tới hơi thở vào ra của mình, nhận diện và mỉm cười với nó. Thở như thế là bạn đang đem Tâm trở về với Thân và có mặt thật sự trong giây phút hiện tại. Bạn sẽ trân quý giây phút ấy và an trú một cách thảnh thơi trong giây phút ấy.
Bước chân của bạn đã thực sự dừng lại hay vẫn còn rong ruổi? Nếu mỗi bước chân đưa bạn về được với cái Bây giờ thì bước chân ấy sẽ vững chãi lại ngay. Mỗi bước chân như thế sẽ làm cho một đóa sen nở trên đường bạn đi. Mỗi bước như thế mang theo dấu ấn của sự thảnh thơi, sự an bình và niềm mãn nguyện.
Bạn không cần tìm cầu gì nữa, bởi vì mọi thứ đang có sẵn trong chính bạn. Nếu không, dù được ở trong môi trường an ổn thong dong, như cõi Tịnh Độ, thì bạn cũng đứng ngồi không yên, như Phạm Duy đã nói trong một bài hát: “Trăng ơi, yên lặng suốt đời, mà sao ta cứ đứng ngồi không yên”.
Dừng lại được rồi thì cho dù bạn đang đứng, đang ngồi hay đang đi thì năng lượng bình an của bạn vẫn luôn luôn không ngừng tỏa chiếu. Đó chính là suối nguồn an lạc, vi diệu và bất tận.
(Thầy Thích Nhất Hạnh)